Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

Viết cho những mối tình loăng quăng...

Nói đến tình yêu cũng giống như miếng ăn vây. ‘kẻ ăn không hết, người lần không ra’. Có vài mối tình chỉ một nhận vật nam chính và không tìm được nữ chính. Ai cũng là nữ thứ và kết thúc mở...

Một thời gian xa nhau, nói đúng hơn là không muốn chạm mặt nhau vì những đỗ vỡ. Hai người thân lại thành người lạ, họ ngược dòng bước, hai ánh mắt đã không chạm nhau một lần nào nữa, hạnh phúc không có cớ sao họ cứ vớ vào nhau, thay vì uống nước ngọt để sống thì chắc họ ném thứ nước mặn chát mà ôm lấy nhau. Chàng trai quá bao dung với tất cả cô gái đến với anh, còn cô gái thì ích kỉ ôm lấy mình anh và không yêu ai được nữa. Hai con người, hai tính cách thế rồi họ xa nhau. Thả tự do cho người kia và một người bớt đau. Giữa cuộc đời này lắm cuộc chia tay cứ nhẹ như bông. Cứ như đã chờ sẵn, lòng người chờ sẵn mà đi thôi.... Lòng Anh và cả cô cứ bình yên như khoảng trời.
Anh vẫn vậy, vẫn bao dung. Cô vẫn vậy, vẫn ích kỉ. Họ vô tình gặp nhau, ánh mắt chạm nhau xa lạ. Còn xa lạ là còn thương. Vòng tay bao dung của Anh và sự ích kỉ không buông của cô, họ lại lần nữa làm nhau đau, vớ lấy nhau thêm lần nữa. Anh thật lòng đấy nhưng Anh thật lòng với quá nhiều... Cô tự kỉ không cho ai chạm vào tim mình. Cô cho Anh cái quyền làm bản thân bé nhỏ mình gai góc thêm một lần nữa. Những nữ thứ chính cùng chung một vai, diễn quá hay mà lại không được trả catse. Nam chính đứng giữa những yêu thương quá đổi. và thế họ cứ lao vào nhau cho những vỡ òa cứ tiếp tục...
Ngày họ cố gắng ôm yêu thương là ngày họ mệt mỏi với những lo toan , ôm yêu thương giống như việc họ ôm gai góc vào người, bề nào cũng đau.
Ngày họ cố gắng ôm yêu thương là ngày thấy bản thân họ mạnh mẽ đến lạ thường, mọi thứ bản thân tự lo đến ướt mi rồi cũng tự lau.
Ngày họ cố gắng ôm yêu thương là ngày mỉm cười đến đau lòng khi người số một lại đặt số một chung quy cho nhiều người khác rồi yêu thương hời hợt từng người.
Cũng đã từng nghĩ những yêu thương này họ không muốn trải qua và cũng không nhận chúng nhưng rồi lại chẳng buông lơi. Họ sợ yêu một người khác mà họ không cho là số một hay sợ cảm giác trống hay nhòe mắt khi đêm yên lại nhớ một người, chỉ đơn giản bản thân họ hiểu chưa ngừng hết yêu. Nếu giống như Thị Nở ngừng yêu... thì...
Thân!
Những nữ thứ... 

Mọi thứ đều đang vận động, vậy sao em còn nằm đó mà ôm vết thương lòng?

Hãy nhìn xem bao ánh dương đang nở rộ, bầu trời chiếu màu xanh dương sáng trong thế kia mà, mặt đất lấm tấm những cơn mưa bay đầu mùa long lanh như thế, em hãy chui ra chiếc vỏ ốc mà hòa vào thế giới sôi động, đừng cứ mãi trốn chui vào khoảng eo hẹp mãi thế chứ!

Một ngày em chợt nhận ra tất cả những đau khổ chất chứa đã ứa đầy, đã trở nên chai xạm, bẻn lén thấp thỏm nghĩ suy, vu vơ ai đó nói cô bé thật khờ khạo, đi tin vào thứ tình mù quáng chẳng đến hồi kết.
Em à! Nỗi đau sẽ nguôi ngoa, quá khứ sẽ quên lãng nếu một trong hai không ai đánh thức nó dậy, đau rồi tự khắc sẽ buông thôi mà, dòng nước bùn lầy nhám nhô có bao giờ chảy được mãi, hãy rửa trôi vết thương, hãy trị độc và tin vào một ngày mai tươi sáng.
Đừng cứ mãi chui vào vỏ ốc thế kia! Tình đã chết hãy mặc nó chôn vùi cùng khối buồn thương, vỏ ốc chật hẹp tối tăm một màu đen tối, sao em cứ mãi khép bản thân vào nơi thâm cung tồi tệ đến thế, có được gì đâu hả em? Như thế lại làm tim em đau, lòng em cồn cào nỗi nhớ, đầu óc em sẽ vây quầng với khối u uất, em cứ thích mãi chìm sâu trong giấc ngủ cô liu như vậy sao?
Không có gì là không thể, em biết không?
Dù có nhận lấy sự phản bội không đáng có, dù có yêu người không yêu mình, dù có nhạt nhòa vì yêu lâu, dù có bắt ép với bao ngưỡng cửa khó khăn sóng gầm biển sâu, dù cho con người đối xử tệ hại với mình như thế nào, thì xin em hãy cứ khóc một lần cho nguôi ngoa rồi hãy lấp tất thảy niềm đau ấy vào một chiếc hộp mà chôn đi thật kín, hãy thả trôi cùng dòng sông, bởi như thế đôi lần sẽ xoa dịu được cơn đau và em sẽ lại quên đi nhanh thôi.
Hãy mạnh mẽ lên nào cô gái!
Việc gì phải ôm trọn tổn thương?
Người ta có xứng đáng để em nặng tình như thế không?
Người ta có biết trái tim em đang đau không?
Người ta cũng chẳng nhớ mong và lưu luyến gì em nữa cả. Vậy việc gì em cứ nom nóp sống trong bi đát sợ hãi như thế?
Con đường phía trước trải đầy ắp mênh mông cây cỏ rợp bóng, những cánh cò bay vi vu trên không trung bao la rộng lớn, ngọn gió đong đưa theo dòng nước mát, ánh bình minh hoàng hôn theo quy luật tự nhiên mà tỏa nhiệt thật đẹp thật long lanh.
Tất cả mọi thứ đều đang hoạt động đang dịch chuyển, vậy sao em còn nằm đó mà ôm vết thương lòng? Hãy đứng dậy và hiên ngang vững bước, hãy đẩy lùi kí ức đằng sau lưng, hãy yêu đời, yêu người, đối diện thực tế, hãy là cô bé hồn nhiên vui tươi như thủa nào, hãy sống rạo rực rảo bước với yêu thương, hãy chui ra ngoài chiếc vỏ ốc kia, rồi một ngày không xa em sẽ thấy đời đẹp biết nhường nào. 

Cảm giác sau khi trải qua một mối tình như thế nào?

Chẳng một ai dám khẳng định rằng trải qua tan vỡ là không đau, chỉ có những người chưa từng bước tới nó, số người đó tôi nghĩ rất ít...

"Dù cho đi tới tận cùng hay đành đoạn bỏ đi, thì cái cảm giác sau khi trải qua một mối tình cũng không hề dễ chịu..."
Đây là câu nói tôi nghe được từ một người bạn, với một số người có thể cho nó chỉ là lời nói thông thường, hay một câu trạng thái tâm trạng không hơn không kém, nhưng có lẽ đó là đối với những người đang yêu, hoặc chưa bao giờ biết đến tình yêu, họ sẽ không thấy được bi kịch trong lời nói đơn thuần này!
"Cảm giác sau khi trải qua một mối tình như thế nào?"
Tôi cá chắc đây là câu hỏi ít được người ta hỏi đến nhất. Vì đơn giản, theo tôi, trên đời này số đông tất cả chúng ta đều đã trải qua một vài mối tình dang dở, có thể là yêu đơn phương hay yêu hết lòng nhưng lại bị bỏ rơi, lừa dối, thậm chí là phản bội...
Rất nhiều người trong số chúng ta vẫn đang giấu riêng cho mình một bí mật, bí mật về một người nào đó mà lại chẳng muốn chia sẻ hay nhắc lại cùng ai. Bởi vì ta sợ, nó lại khơi gợi chuyện cũ, nỗi đau xưa và lại kèm theo tiếng thở dài hối tiếc...
Đau là tính từ để diễn tả đúng nhất cái cảm giác sau khi xa lìa một tình yêu, một sự thương yêu mà chúng ta toàn tâm toàn ý vun vén, xây đắp. Tôi biết hẳn sẽ có người trở nên bực tức, nóng nảy và chỉ muốn trừng trị kẻ đã làm đau mình, nhưng, họ có ai dám đâu đúng không nào? Vì suy đi nghĩ lại đó vẫn là người thương của họ. Bởi vậy, cảm giác đấy khó chịu ghê gớm lắm, yêu nhưng không gần được và hận lại không trách được!
Còn đối với những người từng trải, họ lại khác! Họ chẳng gào thét, chẳng khóc ầm lên như mối tình đầu nữa, trái lại họ sẽ tự làm cái bóng cho chính mình, nép vào một góc để suy nghĩ mông lung về chuyện tình đã tan vỡ, họ sẽ nghĩ rằng đó chẳng qua chỉ là biến cố trong vô vàn những điều vạn biến cuộc đời này thôi, họ sẽ lại cười dù đâu đó vẫn còn nổi đau âm ỉ trong huyết mạch của họ, họ mạnh mẽ về tinh thần lắm, tôi khăm phục vì điều đấy!
Tôi không đề cập đến những người đang yêu vì thật chất trong suy nghĩ của họ sẽ không bao giờ hiện hữa 2 chữ "Chia lìa", họ đang chìm đắm trong tình yêu của họ mà, họ sẽ không có thời gian nói về vấn đề này cùng chúng ta đâu, cuộc sống họ ngâp màu hồng chứ chẳng u tối như chúng ta thế này...
Đừng tủi thân!
Những người từng trải à, tôi biết, mất họ chúng ta sẽ không còn là bản thân mình nữa, có thể ta sẽ im lặng hơn. Và tôi cũng biết, có họ ở bên, dù chẳng là gì của nhau, nhưng chúng ta vẫn cảm thấy an toàn. Đó là lý do mà ta cảm thấy đau nhói khi nghĩ đến viễn cảnh chẳng còn ai kề vai ta nữa.
Nhưng, đừng bao giờ ủ dột đến gục ngã chỉ vì một kẻ đã rời đi, hạnh phúc không phải kím tìm xa xôi đâu cả, ngày nào ta còn sống thật với chính bản thân mình, thì ngày đó còn có người yêu ta vì chính con người thật của ta. Và ngày nào ta còn chưa "bỏ rơi" mình, thì chẳng ai có quyền "bỏ rơi" ta cả...
Tôi nói thật cả đấy!

Yêu một người, chửa với một người

Đó là lỗi của tôi, toàn bộ sai lầm là do tôi. Nhưng giờ tôi phải chọn ai đây khi mà cái thai trong bụng không phải là của người đàn ông mà tôi sắp lấy làm chồng?
Tôi 27 tuổi và chuẩn bị lên xe hoa. Tôi được mọi người đánh giá là xinh xắn, ngoan hiền nên rất nhiều người quý. Dù biết tôi sắp lập gia đình nhưng có người vẫn theo đuổi và mong tôi cho họ một cơ hội. Người mà tôi nói đến chính là H, làm cùng cơ quan với tôi và hơn tôi 2 tuổi.

H là một chàng trai chín chắc, trưởng thành và rất đứng đắn. Mặc dù yêu tôi nhưng vì biết tôi có chồng sắp cưới rồi nên anh ấy rất đúng mực. Anh cũng từng nói bao giờ tôi chính thức lấy chồng thì anh sẽ dừng theo đuổi nhưng anh sẽ không bao giờ xen vào giữa hai chúng tôi. Chỉ đơn giản là anh sẽ lặng thầm ở bên cạnh tôi cho tới khi nào tôi hạnh phúc bên chồng anh mới quay đi.
Tôi sắp lấy chồng nhưng thú thực tôi rất trân trọng tình của H. Anh ấy là người đàn ông tốt và xứng đáng được yêu thương. Tiếc là chúng tôi gặp nhau muộn mà thôi. Tôi luôn coi anh ấy như một người bạn, một người anh trai.
Yêu một người, chửa với một người - 1
Chồng sắp cưới nghi ngờ khiến tôi chán nản và ngã vào vòng tay người khác (Ảnh minh họa)
Còn về chồng sắp cưới của tôi. Anh hơn tôi 4 tuổi, chúng tôi cũng yêu nhau được hơn 3 năm rồi. Anh ấy nóng tính, hơi gia trưởng và nhiều khi cũng rất ngang bướng. Nhưng tôi yêu anh bởi tình yêu chân thành mà anh dành cho tôi. Tôi nghĩ ở đời này không ai toàn vẹn cả vì thế tôi bỏ qua những tính xấu của anh để cùng nhau hướng về tương lai.
Tôi và anh có những kỉ niệm đáng nhớ nhưng cũng có không ít lần giận hờn, cãi vã thậm chí là định chia tay chỉ vì tính ương ngạnh của anh. Có đôi lúc tôi cảm thấy không thể nào chịu đựng nổi anh nhưng sau đó anh ăn năn, hối lỗi, rồi xin tôi bỏ qua, tôi lại mềm lòng.
Gia đình chúng tôi cũng tiến hành làm đám hỏi rồi, mọi việc chỉ còn chờ tới tháng 11 âm lịch này nữa là chúng tôi sẽ cưới. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra êm ả như thế nhưng rồi một vụ cãi nhau không đau đã xảy ra khiến chúng tôi cãi nhau cả tháng trời. Chồng sắp cưới của tôi là người rất ích kỉ. Anh ấy cấm đoán tôi không được giao lưu, tiếp xúc với người khác giới. Tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Chúng tôi đã yêu nhau đủ lâu để anh biết con người tôi thế nào. Tôi không nghĩ càng gần cưới nhau thì anh lại càng đem tư cách của chồng ra để đe nẹt nhau.
Ngày trước khi cãi nhau tôi thường chọn cách im lặng và rồi anh thấy sai thì xin lỗi. Nhưng con người ta không ai có thể chịu nhịn mãi được. Sắp thành vợ chồng của nhau mà anh ấy còn không tin tưởng tôi khiến tôi thất vọng vô cùng. Những lời lẽ nghi ngờ của anh ấy rất khó nghe khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm. Và rồi, đúng cái hôm chúng tôi cãi nhau khủng khiếp đó, tôi đã tìm đến H.
Yêu một người, chửa với một người - 2
Tôi có thai với H dù người tôi yêu không phải là anh (Ảnh minh họa)
Anh ấy lúc nào cũng điềm tĩnh. Anh lắng nghe tôi chia sẻ và chỉ ra cho tôi thấy là tôi đã hơi nóng tính mặc dù chồng sắp cưới của tôi mới là người sai. Sự dịu dàng, ân cần của H khiến tôi cảm giác được mềm lại, không giống như khi bên chồng sắp cưới của tôi. Ở bên anh ấy, tôi luôn phải trong trạng thái ức chế vì những câu nói cục cằn của anh.
Tôi không hiểu vì tôi sẵn chán chồng chưa cưới hay vì tôi say quá mà không tự chủ được bản thân, đêm hôm đó, tôi đã qua đêm với H – điều mà bao năm nay tôi không bao giờ nghĩ đến. H theo đuổi tôi không phải 1 ngày, 2 ngày mà cũng rất lâu rồi. Tôi không biết vì sao mình lại sa ngã ngay vào lúc này, trước khi tôi cưới không lâu.
Chuyện đó qua đi, H nói tôi hãy coi đó như một lần say thôi, tỉnh rồi thì cần phải sống với cuộc đời thực của mình. Anh ấy cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của tôi nên sẽ giữ bí mật đó. Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó vì… tôi có bầu. Tôi biết chắc đó là con của H. Tôi điện thoại cho H và anh nói sẵn sàng chịu trách nhiệm nếu tôi muốn cưới. Anh cũng đã chờ đợi điều đó lâu rồi. Tuy nhiên, anh cũng muốn tôi làm một kiểm tra nho nhỏ để chắc rằng đó là con anh.
Tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Lẽ ra niềm vui được làm mẹ phải thiêng liêng lắm nhưng giờ đây nó mang tới cho tôi quá nhiều cảm giác tuyệt vọng. H đòi kiểm tra cũng không thể trách được. Bởi vì ai cũng biết tôi và chồng chưa cưới có quan hệ với nhau rồi. Anh ấy không thể chỉ vì một lần ngủ với tôi để rồi ngay lập tức cưới tôi dù trước đó tôi liên tục từ chối. Tôi không trách H về chuyện đấy. Điều mà tôi lo ngại nhất chính là tôi không biết nên lựa chọn ai để gắn bó cả đời. Từ khi lên giường với H, tôi cảm thấy có lỗi với vô cùng với chồng sắp cưới. Tôi muốn bù đắp cho anh. Nhưng giờ đây tôi có thai thế này thì dám chắc anh ấy sẽ không dễ dàng gì mà chấp nhận. Còn nếu lấy H thì tôi lại chưa yêu, liệu có hạnh phúc không? Tôi phải làm sao đây?
Nguyễn Thùy Linh (Nam Định)

Dù thế nào thì anh vẫn sẽ yêu em chứ?

Trong tình yêu, có đôi lúc chúng ta sẽ cảm thấy ấm ức, đau thương, thậm chí là chán nản...nhưng cũng đừng vì thế mà để mất đi người mà chúng ta thật lòng yêu thương! Vì khi yêu thật lòng, tình yêu sẽ lớn hơn tất cả mọi thứ.

Em là một cô gái khó tính nhất trên đời này thì anh vẫn sẽ yêu em chứ?
Em hay khó chịu, cáu gắt với anh nhưng anh vẫn sẽ yêu em chứ?
Em thường xuyên, thậm chí chưa lần nào nghe lời anh nhưng anh sẽ vẫn yêu em chứ?
Em ích kỷ, lúc nào cũng bắt nạt anh nhưng anh sẽ vẫn yêu em chứ?
Em luôn cho mình là đúng và anh luôn là người có lỗi...anh vẫn sẽ yêu em chứ?
Em là cô gái đầy tính xấu, yêu em anh sẽ mệt mỏi nhưng anh vẫn sẽ yêu em chứ?
Em biết bản thân mình không hoàn hảo, tính xấu rất nhiều nhưng em lại luôn tự tin là anh vẫn sẽ yêu em. Có lẽ tình cảm của anh dành cho em quá nhiều nên em mới có thể tự tin như vậy mặc dù chúng ta yêu xa. Khoảng cách luôn rất lớn nhưng anh làm em cảm thấy không hề xa cách, dường như anh luôn ở bên cạnh em, lo lắng cho em, che chở cho em. Anh luôn cố gắng dành cho em những điều tốt nhất mà anh có thể cho em. Thế mà có đôi lúc em vẫn hay trách anh nhiều lắm, trách anh không quan tâm đến em, trách anh bỏ mặc em...trong khi anh vẫn đang nỗ lực vì tương lai của chúng ta. Em là người không biết thông cảm cho người khác, nhưng anh vẫn luôn hiểu và thông cảm ngược lại cho em. Anh biết em hay lo nghĩ linh tinh nên thường xuyên nhẹ nhàng nói chuyện, an ủi, vỗ về làm em cảm thấy bình yên hơn. Em hay sợ người khác không yêu thích mình, anh nói "Anh không quan tâm người khác nghĩ gì về em, em chỉ cần biết anh luôn yêu em là đủ". Em không biết thể hiện tình cảm của mình, nên nhiều lúc làm anh cảm thấy em không thật sự yêu anh, thế nhưng anh vẫn luôn yêu em, luôn yêu em nhất...
Tuy em không biết thể hiện tình cảm của bản thân mình nhưng tất cả những gì anh dành cho em, em đều hiểu được hết. Chỉ là em không biết phải làm thế nào để anh có thể hiểu được không phải là em thờ ơ, không phải là em lãnh đạm với tình cảm của anh. Em nhìn thấy được tình yêu chân thành của anh và em cũng yêu anh dù là tình yêu của em nhỏ bé, không thể to lớn, bao dung như anh dành cho em được. Có lúc em đã muốn buông tay nhưng chính anh lại kéo em lại, làm cho em không muốn xa anh nữa. Anh nói "Ngoài em ra, anh sẽ không yêu thêm một ai nữa. Không biết tại sao nhưng anh yêu em quá nhiều mất rồi, anh không thể mất em". Nhiều người nói với em rằng "Khi yêu con trai hay nói lời ngon ngọt lắm, nhưng khi lấy nhau thì sẽ khác, sẽ không còn tốt đẹp như khi còn yêu nữa" nhưng không biết tại sao em luôn tin, tin anh sẽ không để em phải khổ, tin anh sẽ làm cho chúng ta hạnh phúc.
Trong tình yêu, có đôi lúc chúng ta sẽ cảm thấy ấm ức, đau thương, thậm chí là chán nản...nhưng cũng đừng vì thế mà để mất đi người mà chúng ta thật lòng yêu thương! Vì khi yêu thật lòng, tình yêu sẽ lớn hơn tất cả mọi thứ, lớn hơn cả lòng tự trọng của mỗi người. Cho dù không biết tương lai sau này chúng ta có đi cùng nhau đến cuối con đường hay không nhưng với em, nắm tay anh vui vẻ qua một đoạn đời nào đó, cũng đủ để cảm thấy hạnh phúc rồi...
Đến trước hay đến sau, tình đầu hay tình cuối đều chỉ là sự sắp đặt của số mệnh. Cái quan trọng là ở đâu, ở bên cạnh ai ta có thể mỉm cười mà không phải lo âu bất kì điều gì hết...

Anh nói chúng ta chỉ là bạn, vậy thì anh ơi, đừng để nó trở thành mối quan hệ khó gọi tên...

Em tin là anh biết em thích anh đấy nhưng với anh em chỉ là bạn, thế thì ta sẽ là bạn. Vậy nên anh ơi, anh đã xem chúng ta là bạn và không mong đợi mối quan hệ tiến xa hơn thì anh đừng đưa em vào những cảm xúc không tên. Nhói và đau lắm đó anh.

Thế giới của em vốn đã rất nhiều nỗi đau, gặp anh cữ ngỡ là định mệnh nhưng đó chỉ là ngộ nhận của riêng em. Anh nói mối quan hệ của chúng ta chỉ là bạn, vậy thì anh ơi, đừng để nó trở thành mối quan hệ khó gọi tên.
Bạn ư, ừ thì là bạn. Nhưng nếu đã là bạn xin anh đừng quan tâm quá nhiều, vì nó sẽ làm em ỷ lại. Hãy là quan tâm theo cách những người bạn quan tâm nhau thôi anh ạ.
Bạn ư, ừ thì là bạn. Đã là bạn thì hãy giới thiệu em chỉ là bạn, một người bạn bình thường với bạn anh khi lần đầu gặp, đừng để họ hiểu lầm em là người yêu anh. Để rồi bạn anh dùng danh xưng cho các cặp đôi để gắng ghép chúng ta, mà anh không hề có 1 từ giải thích điều đó làm trái tim em thoáng rung động rồi sẽ buồn biết mấy khi tỉnh giấc khi ta chỉ là bạn.
Bạn ư, ừ thì là bạn. Xin anh đừng vô tình nắm tay em khi ở bên để tim em xao động mà suy nghĩ vẫn vơ. Bạn bè nắm tay được mà nhưng khi cần san sẽ thôi anh ạ.
Bạn ư, ừ thì là bạn. Nếu đã thế thì anh không được bất ngờ hôn em khi em không kịp đinh hình chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi hoàn hồn thì đó là nụ hôn bất ngờ, điều đó làm em nhiều đêm mất ngủ khi mỗi lần nhắm mắt lại thì lại nhớ miên man đến nụ hôn ấy. Bạn không được hôn đâu nhé.
Bạn ư, ừ thì là bạn. Bạn thì hãy nhắn tin như những người bạn thôi nhé, đừng dùng những từ ngữ thăm sâu quá khiến em hiểu ý nhưng đó chỉ là từ. Em nhạy cảm nên dễ hiểu nhầm từ thành ý lắm anh, mà một khi hiểu nhầm thì em sẽ đau lắm khi nhân ra chúng ta chỉ là bạn thôi anh ạ
Anh à, khi xác đinh là bạn thì em sẽ có khoảng cách nhất đinh với anh để tim em không vô thức rung động trước anh. Nhưng anh ơi, tim em đã lỡ lỗi nhịp mất rồi thế nên em sẽ giữ riêng cho em thôi và vẫn âm thầm thích anh. Em biết anh biết em thích anh đấy nhưng với anh em chỉ là bạn thế thì ta sẽ là bạn. Vậy nên anh ơi, anh đã xem chúng ta là bạn và không mong đợi mối quan hệ tiến xa hơn thì anh đừng đưa em vào những cảm xúc không tên để rồi anh nói chúng ta chỉ là bạn. Nhói và đau lắm đó anh.

Đừng vay mượn tình yêu của người khác

Tình yêu vốn nằm ở sự đồng điệu trong tâm hồn, sự rung động từ cảm xúc, sự chân thật của trái tim và thêm cả sự cảm thông lẫn chia sẻ, chứ không phải một lần cướp đoạt, vài lần ngã giá, là có thể vững bền.

Người ta vẫn cho rằng, hạnh phúc trong xã hội hiện đại, có nghĩa là phải tự tay nắm lấy, tự tay bắt lấy. Thế rồi, có rất nhiều cô gái, chàng trai, thích cướp đoạt hạnh phúc trên tay người khác, để rồi ung dung bao biện, nếu muốn hạnh phúc, phải cần tranh đấu để giành về.
 
Bạn hạnh phúc, điều đó quan trọng, nhưng đừng vì hạnh phúc của bản thân mình, mà nhẫn tâm đi vay mướn thứ hạnh phúc chẳng thuộc về bạn ấy, từ người khác. Tình yêu vốn nằm ở sự đồng điệu trong tâm hồn, sự rung động từ cảm xúc, sự chân thật của trái tim và thêm cả sự cảm thông lẫn chia sẻ, chứ không phải một lần cướp đoạt, vài lần ngã giá, là có thể vững bền.
 
 
Nhũng sự cướp đoạt tình cảm mạo hiểm ấy, có thể thất bại, có thể thành công, nhưng chắc chắn, trong một vài góc độ nào đấy, kể cả có giành được đi chăng nữa cũng vẫn là kẻ thua cuộc, khi sự tranh chấp ngã ngũ, ngoài việc trở thành kẻ cướp, thì bạn cũng có thể trở thành kẻ mất trắng ngay sau đó. Tin tôi đi, thứ có được từ tay kẻ khác, sẽ chẳng bao giờ thuộc về bạn hoàn toàn, bởi vì nếu bạn cướp được từ ai đó, có nghĩa là người khác cũng sẽ cướp được từ trên tay của bạn thôi.
 
Tất cả những câu chuyện xảy ra xung quanh chúng ta đều rất sòng phẳng. Và dường như cái giá phải trả cho những lần tranh cướp hạnh phúc vẫn luôn đích đáng. Đừng nghĩ rằng có thể sống vui vẻ với những gì mình giành giật được, có chăng chỉ là thỏa mãn lòng hư vinh đồng thời ve vuốt cái tôi quá lớn mà thôi. Bởi vì những người ích kỷ thích giành giật, thường không biết cách yêu thương người khác.
Hãy quên đi những lời trêu chọc “cái gì không phải của mình thì từ từ sẽ là của mình”. Những thứ vốn dĩ là của bạn, đi một vòng rồi sẽ trở về tay bạn, còn những thứ không dành cho bạn, dẫu cho có dày công cất giấu hoặc nâng niu, một ngày nào đó cũng sẽ biệt tăm mà biến mất khỏi cuộc đời bạn mà thôi. Tình yêu cũng vậy, hạnh phúc thì càng như vậy, nếu có thể cướp mà giữ được cả đời, thì e rằng đã không có quá nhiều người phải ân hận và bị tổn thương mãi về sau.
 
Kể cả bạn có yêu người kia thật lòng, thì cũng đừng đưa chân đạp đổ tư cách, mà rồi loay hoay nghĩ phương cách làm thế nào để “tranh” để “cướp” về thành của mình. Đã có những người lún sâu mà không rút ra nổi, đã có những người đã phải ân hận cả đời. Vậy thì cớ sao cứ phải nhòm ngó những thứ vốn không phải là của chúng ta?
 
Chúng ta là những người trẻ độc lập, chúng ta đều có một cá tính riêng biệt và sẵn sàng nỗ lực để đạt được những thứ mình muốn có. Chúng ta tự tin, nhưng đừng vì thế mà nhắm nhầm mục tiêu, để rồi soi trúng vạch đích lại là hạnh phúc của người khác. Có thể phần lớn kết quả sẽ là tất cả mọi người đều phải chia sẻ những tổn thương.
 
Thế nên, đừng vì muốn sở hữu thứ mà mình “muốn”, mà bất chấp cả việc lao vào một lựa chọn sai lầm. Chớ có vì cô đơn mà nhắm mắt chọn bừa, chớ có vì tham lam mà đi đường tắt, chớ có vì si ngốc một vài khoảnh khắc, mà tự thân phải trả cái giá quá đắt về sau.
 
Và này những cô gái, những anh bạn, đang lăm lăm cho rằng sẽ chấp nhận trả giá chỉ để giành cho được tình yêu mình muốn sở hữu. Cũng được thôi, nhưng hãy nhớ rằng, hạnh phúc của mỗi người là cá biệt, đừng vì nhìn thấy người ta hạnh phúc, rồi lại gấp gáp muốn thay thế để tiếp tục hạnh phúc theo kiểu đó.
 
Tất cả những thứ cướp đoạt vốn dĩ sẽ chẳng được bền lâu, thế nên, đừng bao giờ nghĩ tới chuyện cướp đoạt hạnh phúc từ người khác, vì sự vay mướn “một chiều” đó sẽ chỉ càng khiến bạn trở nên xấu xa, chứ không phải là những bông hoa trong mắt người khác.
 
Theo
Trí Thức Trẻ

Đến khi nào đàn ông mới phân biệt được lúc nào nên hỏi ý phụ nữ nhỉ?

Có những thứ anh đừng nên hỏi ý em, ví dụ như: “Anh có thể hôn em không?” “Tối nay anh có thể ở lại đây không?” “Anh có thể gọi điện thoại cho em không?” “Anh có thể nắm tay em không?” “Anh có thể đến tìm em được không?”

Đàn ông mà hỏi phụ nữ: “Anh có thể hôn em không?” thì thật là ngốc nghếch. Cô ta mà trả lời: “Có thể” thì rõ là chẳng có ý gì. Cô ta chỉ có thể nói rằng “Không thể” hoặc im lặng không trả lời.
Đàn ông muốn hôn phụ nữ thì cứ hôn thôi chứ hơi đâu mà hỏi. Chưa được đồng ý mà đã hôn thì cùng lắm nhận một cái tát nhưng biết đâu lại được cả một vòng tay. Như thế mà đàn ông hỏi: “Anh có thể hôn em không?” thì phụ nữ trong bụng thế nào cũng nghĩ sao mà ngốc thế. Và anh ta cuối cùng chẳng được điều gì cả.
Đàn ông muốn ở lại qua đêm trong nhà một người phụ nữ thì cũng không cần trưng cầu ý cô ta đâu. Cô ấy muốn anh ở lại thì chắc chắn sẽ có ý giữ anh lại. Cô muốn anh đi về thì cô cũng sẽ ý tứ nhắc anh thôi. Khi nào nên ở chẳng lẽ đàn ông lại không nhận biết được sao?
Câu hỏi: “Anh có thể nắm tay em không?” thật khiến người khác bực mình. Phụ nữ chẳng có cách trả lời nào khác ngoài câu “Không được”. Phụ nữ được người đàn ông mình thương yêu nắm tay lần đầu tiên đó là niềm vui cả đời cũng không quên được, thế mà đàn ông lại còn đi hỏi ý thì còn gì là vui nữa.
Đến khi nào đàn ông mới phân biệt được lúc nào nên hỏi ý phụ nữ nhỉ?

Tình yêu đôi khi chỉ là chuyện của một người

Cô vừa đưa tay vẽ lên mặt kính ướt mưa, vừa thủ thỉ cho anh nghe. Có những khoảng thời gian cô im lặng không nói gì, chỉ nhìn ra bên ngoài đường rồi bất giác đếm những ánh đèn xe lập loè sáng.

- Tình yêu nó có vị gì, anh có biết không?
 
- Sao em lại hỏi anh như vậy?
 
- Vì anh đã từng yêu.
 
Cô vừa đưa tay vẽ lên mặt kính ướt mưa, vừa thủ thỉ cho anh nghe. Có những khoảng thời gian cô im lặng không nói gì, chỉ nhìn ra bên ngoài đường rồi bất giác đếm những ánh đèn xe lập loè sáng. Quả nhiên không hề nghe thấy tiếng còi xe khi bước chân vào quán cafe thân quen này. Hơn một năm nay cô vẫn thường như vậy, ngồi quán quen, lấy điện thoại gọi cho một người quen, gọi một món đồ uống quen mà không cần nhìn menu, nhưng câu chuyện cô và anh trao đổi mỗi lần đều khác nhau. Có lẽ vì vậy mà cô không chán khi nói chuyện với anh và hình như anh cũng vậy.
 
Thế giới của cô và của anh chưa bao giờ chạm vào nhau, họ chỉ vô tình tạo ra một sợi dây vô hình gắn kết họ lại với nhau. Anh hơn cô nhiều tuổi, anh đã từng có người yêu và hiện giờ vẫn còn độc thân. Cô đang là sinh viên, cô chưa từng có người yêu và hiện giờ cũng đang độc thân. Nhiều lúc cô hỏi đùa anh rằng tại sao hai người họ không trở thành người yêu của nhau, thế có lẽ sẽ thú vị biết mấy. Nhưng sau câu hỏi ấy, cô lại ngăn anh không được trả lời. Vì dù anh trả lời như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không muốn nghe, cô chỉ là muốn anh một ngày nào đó tự động nói ra chứ không phải trả lời câu hỏi của cô.
 
 
Sài Gòn đẹp nhất về đêm, đặc biệt là những đêm như thế này - trước giáng sinh. Người Sài Gòn đón giáng sinh không cần khăn len, không cần áo ấm, không cần găng tay... Bởi Sài Gòn không có mùa đông.
Cô giật mình rồi mỉm cười khi bản nhạc giáng sinh trong quán vang lên. Anh có việc bận phải ra ngoài nên anh hẹn sẽ gọi lại cho cô khi trở về. Cô đặt điện thoại lên bàn, tự mỉm cười cho sự chờ đợi của mình. Lắc đầu, cô cố gắng đẩy hết những ảo tưởng khó thành hiện thực đang cám dỗ mình.
 
Ngồi một mình không buồn sao?
 
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau lưng cô. Cô nhận ra là ai và không quay lại.
 
- Sao cậu biết mình ở đây?
 
- Mình hiểu cậu quá mà, ngoài nơi này ra thì cậu có còn cái xó xỉnh nào mà rúc vào đâu.
 
- Này, ăn nói cho cẩn thận nha, mình xử đẹp bây giờ!
 
- Cứ tự nhiên!
 
Nguyên kéo ghế ngồi xuống, cậu nhắm mắt, đưa khuôn mặt về phía Kim. Kim giật mình, ngửa người ra sau. Nhưng chỉ sau vài tích tắc, Kim nhanh gọn tóm lấy hai tai của Nguyên, kéo vừa phải.
 
- Này thì thách.
 
- Á á đau đau, bỏ tay ra nào.
 
- Chừa chưa?
 
- Trong tình huống này có đứa nào ngu đến mức trả lời chưa không? Cậu hỏi thừa.
 
Kim buông tay, cười đầy mãn nguyện.
 
Giữa đất Sài Gòn này, đêm sẽ chẳng bao giờ cô đơn nếu ta có một ai đó ngồi cùng, dù không nói gì cả, nhưng sẽ ấm áp hơn. Với Kim, Nguyên như một món quà bí mật. Vì không một ai biết hai người thân thiết với nhau. Trên lớp sẽ không bao giờ ngồi cùng nhau, nói chuyện với nhau rất ít và hiển nhiên, đó là giao kèo của hai đứa – người bí mật. Chỉ đêm đến, người bí mật mới xuất hiện và tìm đến nhau, ngồi với nhau ở một nơi mà khả năng xuất hiện người quen ít nhất có thể.
 
Thỉnh thoảng Kim vẫn thắc mắc rằng tại sao những người hợp nhau đến như vậy lại không thể trở thành người yêu, trong khi đó lại cứ chờ đợi, hy vọng vào một thứ tình cảm xa vời, đoán trước là không có kết quả gì. Tình yêu thật kỳ lạ. Giống như câu chuyện của Kim bây giờ, rõ ràng người giúp đỡ và ở bên cạnh cô là Nguyên chứ không phải người con trai cách xa cô hàng ngàn cây số, chỉ có thể cho cô nghe thấy giọng nói ấm áp, ngoài ra, lúc cô đau buồn, cần người giúp đỡ, anh lại không thể đến bên. Trên đời này vốn có những điều nghịch lý luôn xảy ra, dù muốn hay không thì Nguyên cũng không thể đánh lừa cảm xúc của mình, rằng cô muốn ở bên người con trai kia chứ không phải bất kỳ ai khác đang tồn tại ngay bên cạnh cô.
 
10 giờ đêm, Kim và Nguyên rời khỏi quán. Vẫn như thường lệ, Nguyên sẽ đưa Kim về tận phòng trọ rồi sau đó mới quay về, dù cả hai ngược đường. Họ đã từng giao kèo với nhau rằng cho đến lúc một trong hai người có người yêu thì họ sẽ cùng nhau làm những điều mà sau này sẽ làm cho người mình yêu. Chẳng hạn như Nguyên muốn sau này đưa bạn gái đi đến nơi – về đến chốn, muốn tặng hoa và quà vào những ngày đặc biệt, muốn hát cho cô gái của cậu nghe mỗi khi cô ấy buồn.
 
 
Thế nên cậu đã thực hiện những điều đó với Kim. Còn Kim, cô muốn sau này có người yêu sẽ nấu cơm cho anh ăn, tự tay làm những món đồ handmade như gối, cốc nước… để tặng anh, và cô đã làm như vậy với Nguyên. Dĩ nhiên, có những giới hạn được đặt ra giữa hai người họ, giới hạn quan trọng nhất đó là không trở thành người yêu của nhau, bởi như vậy sẽ đánh mất nhau nếu chia tay. Giao kèo đơn giản thế thôi, và Kim tin mình sẽ thực hiện tốt, vì trong trái tim cô giờ đây chỉ có anh.
 
- Kim! Cho mình mượn tay. – Nguyên bỗng nhiên dừng lại, quay sang yêu cầu nghiêm túc.
 
- Làm gì?
 
- Mình lại có thêm một điều muốn thực hiện với bạn gái tương lai. Giờ phải tập luyện trước.
Kim chưa hiểu lắm, nhưng cô cũng đưa tay ra. Nguyên đứng im một hồi nhìn vào bàn tay của Kim, rồi nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay Kim, Kim giật mình theo phản xạ rút tay lại.
 
- Sao thế?
 
- Sao cái gì mà sao, tại sao lại nắm tay mình?
 
- Vì mình muốn nắm tay bạn gái tương lai, giờ chưa có nên phải nhờ cậu vậy. – Nguyên cười mỉm dễ thương, ánh mắt như van xin. – Làm ơn đi mà…
 
- Cậu lạm dụng mình quá rồi đấy nhé! Thế sau này có đòi ôm hay hôn mình không? – Kim thẳng thừng hỏi, vẻ vừa đùa vừa thật.
 
- À không, chỉ nắm tay thôi. Mình muốn dành nụ hôn đầu cho người mình yêu cơ. Mà cậu cũng phải giữ gìn đi chứ, con gái con đứa gì mà cứ nói chuyện ôm hôn như không có gì.
 
- Ơ, thì mỗi với cậu mình mới hỏi thế chứ, bản cô nương đây cũng ngoan hiền lắm chứ bộ, còn chưa nắm tay ai đâu đấy!
 
- Nói nhiều quá! Đi thôi!
 
Nguyên xua tay rồi nắm tay Kim kéo đi không thương tiếc. Vì với người bí mật thì những điều này cũng trở thành bí mật nên Kim không phản đối, hơn nữa không yêu thì nắm tay cũng đâu có cảm xúc gì. Quả đúng thật, Nguyên nắm chắc tay Kim, nhưng cô chỉ có cảm giác như đang nắm quai túi xách hoặc một món đồ gì đó trong tay. Rồi cô lại tự hỏi, nếu chàng trai đang nắm tay cô là anh, liệu trái tim cô có thổn thức?
 
 
Anh gọi điện cho Kim, anh nói sẽ bay vào Sài Gòn vào lễ giáng sinh năm nay, anh muốn thăm một người mà anh nhớ. Kim bỗng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết, mặt nóng ran. Vì anh chưa bao giờ nói ở trong này anh có quen ai khác ngoài Kim nên cô cứ đinh ninh người anh đang nói là mình, nhưng cho đến khi anh ngập ngừng kể với cô câu chuyện cô chưa từng biết thì Kim chỉ muốn òa khóc.
 
“Đó là người anh đã từng yêu, giờ đây anh vẫn yêu cô ấy. Bọn anh chia tay vì khoảng cách địa lý, nhưng giờ anh có đủ can đảm để gặp cô ấy rồi. Anh cũng muốn gặp em, muốn biết người em gái đã chia sẻ với anh biết bao niềm vui nỗi buồn có khác với những gì anh tưởng tượng hay không…”
 
Kim đã im lặng, nói đúng hơn là cô chết lặng vì có thứ gì đó đã vỡ tan. Có lẽ là niềm hy vọng, sự chờ mong và cả ảo tưởng trong cô đã vỡ ra, lăn lóc ở khắp nơi trên đường tình, muốn nhặt lại cũng không thể, vì giờ đây mắt cô đang nhòa đi vì thứ nước mằn mặn.
 
Kim nhắn tin cho Nguyên hẹn cậu ra bờ sông quen thuộc. Trước khi Nguyên có mặt, Kim đã tự nhủ sẽ không khóc nữa, vì trước đó cô đã khóc nhiều rồi, giờ cô chỉ đang cần một bờ vai để dựa vào cho vơi đi mệt mỏi vì những ảo tưởng trong thời gian qua của mình.
 
 
Nguyên đến nơi, trời tối nên cậu không thể nhìn thấy cặp mắt sưng húp vì khóc của Kim. Bờ sông lặng gió, nhưng lục bình vẫn cứ trôi như việc vốn dĩ nó phải thế, dù không có gió, lục bình vẫn có nước. Ai cũng nghĩ gió sẽ đưa lục bình đi, vậy mà sự thật là chính nước mới là nguyên nhân. Giờ phút này Kim cảm thấy mình giống như đám lục bình phụ thuộc kia, mong chờ gió là anh, nhưng lại lợi dụng nước là Nguyên để trôi đến nơi muốn đến.
 
- Sao hôm nay lại muốn ra đây?
 
- Không có gì, chỉ là nghĩ ra muốn được dựa vào vai người yêu tương lai nên gọi cậu ra để tập luyện trước.
 
- Giọng cậu sao thế? Ốm à? Hay là khóc?
 
- Không sao cả. Ngồi xuống và im lặng, chỉ cần cho mình mượn vai để dựa là được.
Nguyên làm theo lời Kim, cậu không nói thêm tiếng nào nữa, nhưng Kim thì lại nghe rất rõ tiếng trái tim cậu đang đập, nghe cả tiếng ký ức ùa về, chúng dồn dập đến mức Kim như đang bị ép vào góc tường đến nghẹt thở. Rồi một tiếng nấc, hai tiếng nấc, nhiều tiếng nấc khác phát ra, Kim òa khóc.
 
Tưởng Nguyên sẽ cuống cuồng lên hỏi lý do, nhưng cậu lại vẫn ngồi yên, im lặng.
 
- Ôm mình được không? – Kim nói trong sự nghẹn ngào. Giờ phút này cô muốn được ở bên mẹ để nằm trong lòng mẹ, nhưng giờ cô đủ khôn lớn để hiểu rằng mẹ sẽ buồn thế nào nếu nhìn thấy cô khóc. Bây giờ cô cần một cái ôm, của ai cũng được.
 
Nguyên nhẹ nhàng quay sang, vòng tay ôm Kim, bàn tay cậu đặt lên lưng cô vỗ về. Rất lâu sau, Kim mới thôi khóc khi nhận ra chiếc áo sơ mi của Nguyên đã dính đầy cả nước mắt và nước mũi của cô. Mọi thứ lại trở về trạng thái yên lặng.
 
- Giờ kể mình nghe có chuyện gì nào? – Nguyên quay sang nhìn Kim.
 
 
- Cậu chưa yêu phải không? Thế thì cậu không hiểu cảm giác của mình lúc này đâu. – Kim nhìn vô thức trong đêm đen, giọng nói đã không còn nước mắt.
 
- Đúng, mình không biết cậu đang đau như thế nào, nhưng ai nói với cậu mình chưa yêu? Chỉ là vì mình chưa nói với người ấy biết tình cảm của mình thôi, và người ta cũng quá ngốc nên không thể nhận ra tình cảm của mình.
 
Cậu đang nói gì thế? Giờ mình không đủ tỉnh táo để suy luận những câu nói khó hiểu của cậu đâu.
 
- Rồi cậu sẽ hiểu thôi. Nhưng cậu đừng có trở thành một đứa mít ướt chỉ vì chuyện tình cảm vớ vẩn của cậu, cái chuyện mà không thể kể ra thì có gì đáng để khóc cơ chứ.
 
Kim cố gắng trợn tròn mắt nhìn cậu bạn. Nguyên nói đúng, chuyện của cô thậm chí chỉ là chuyện của một người, chỉ mình cô cảm nhận rồi ngộ nhận, anh cũng chưa bao giờ nói yêu cô.
 
Kim nhắm mắt lại để ép cho giọt nước mắt đang ngân ngấn phải trào ra ngoài. Lục bình không có gió vẫn sống được nếu có nước. Cô cũng thế, anh không thuộc về cô nên có chờ mong cũng thành vô vọng. Tình yêu ư?
 
 
Đôi khi nó chỉ là chuyện của một người thôi, chuyện không thể kể cho ai nghe từ lúc nó bắt đầu cho đến khi nó kết thúc. Nó na ná tình đơn phương, mà cũng không hẳn là đơn phương. Chấp nhận nó như một cơn gió ngang qua cuộc đời, mọi thứ rồi cũng sẽ ổn cả thôi.
 
Nghiêng đầu dựa vào vai Nguyên, Kim mỉm cười nhẹ. Bỗng cô thấy lòng nhẹ tênh.
 
Theo GreenStar / Trí Thức Trẻ

Tạm biệt anh, người tình đã cũ!

Người đã cũ nghĩa là người không còn vương đến hiện tại, tương lai. Hãy cất gọn vào tim nhân một ngày trời không nổi bão.

Nhớ về một người đã cũ và một chuyện tình đã xa mà lòng nhâm nhẩm đắng, tim nhâm nhẩm đau thì phiền lòng lắm nhỉ?
 
Thế thì tiễn biệt nhau thôi, vướng bận lòng nhau làm gì thêm nữa?
 
Người đã cũ nghĩa là người không còn vương đến hiện tại, tương lai. Hãy cất gọn vào tim nhân một ngày trời không nổi bão. Yêu thương nhuốm màu kỷ niệm, tôn trọng quá khứ trong nhau là cách để tôn trọng tim mình. Đừng khơi nhớ gợn thương làm gì nữa nhé những trái tim tội nghiệp. Dứt khoát một lần để cơn đau này tắt ngấm, được không?
 
Tình đã cũ nghĩa là chúng ta đã đi về hai hướng riêng biệt. Người thành người dưng, thành người xa lạ. Hãy để người đi không một chút muộn phiền, quay đầu về phía nhau chỉ khiến mắt thêm cay và lòng thêm đắng. Chúng ta đã dũng cảm chia tay nhau, thì hãy chia tay cả những buồn vui trước đó, được không?
 
Có thể vì còn yêu nên lòng còn níu, tim còn yếu mềm thổn thức từng đêm. Nhưng dại khờ đong đầy theo năm tháng cũng cạn kiệt. Vắt sức mình cho nhớ mong cũng khô gầy. Ai rồi cũng sẽ nhận ra chẳng có tình yêu nào là mãi mãi, nhất là tình yêu với một người đã ở xa.
 

Thôi thì người cứ đi và ta vẫn dại khờ cứ ở. Nhưng là ở lại sâu một góc khuất của tim mềm, rồi nương náu vào một vài ngày cong mình thương nhớ. Đuổi nỗi nhớ đi rồi ta cũng cất bước ra đi. Có như thế bước mới nhẹ và tim mới đỏ đầy, với tìm một thương yêu khác tròn vẹn hơn.
 
Thôi thì chào nhau một lần như một nụ cười không vướng bận. Sẽ chẳng còn nước mắt để khóc cho tình đau, chẳng còn nụ cười hờ hững trách vội ai quên lời đã hứa. Tình chết yểu là do tình không muốn lớn, có tim ai nào muốn thế, chỉ là lẽ tự nhiên thôi.
 
Cứ đi về phía trước như thể ngày mai luôn hửng nắng và tim đã gọn gàng bởi những vết xước đã lành da. Gắng gượng lên để thấy rồi nỗi đau nào cũng sẽ trôi xa. Không ngày này thì một ngày nào đó khác. Chỉ là một lần tiễn biệt nhau, thay cho câu cảm ơn hay lời chào. Nhắc nhớ rằng, chúng ta đã từng thuộc về nhau, trong tim nhau, ít nhất một lần của những ngày đã cũ…
 
Theo
Trí Thức Trẻ

Người tình trong bóng tối

Tôi mong được bên em, dù chỉ lặng im thôi cũng được. Để bên cạnh, chở che, quan tâm em, đó cũng là hạnh phúc lớn lao. Quả thật, cũng nhờ hiệu sách ấy, tôi đã được bên em.

1. Dạo gần đây, Long hay lặng im mỗi khi đi bên tôi. Có những lúc, thấy đôi mắt anh chẳng còn hướng về tôi nữa, dù chúng tôi vẫn giữ thói quen đi chơi cùng nhau mỗi dịp cuối tuần. Một lần gần nhất, khi vừa đi ăn xong, chúng tôi gặp bạn anh, anh nở một nụ cười tươi chào đôi bạn trẻ, mà bàn tay đang nắm tay tôi chợt buông ra. Anh giới thiệu, tôi là em gái cùng chỗ làm. Khi bóng hai người đã đi khuất, tôi tự dưng cũng thấy không biết phải nói gì, chỉ thấy có cái gì trống hoác đến hoang hoải trong tim. Anh giải thích, rằng chưa đến lúc công khai chuyện tình cảm của chúng tôi.
 
-Phải chăng em chưa đủ để anh có một lý do chính thức?
 
-Chỉ là anh cần thêm thời gian!
 
-2 năm 4 tháng, chưa đủ  lý do sao? Hay anh vẫn còn nhớ chị ấy? Tôi nghe mình nói, giọng lạc đi. Lần này anh im lặng, tôi cũng không thể tiếp tục, tôi chạy như bay về cuối phố. Tôi hiểu từ nay, chẳng còn muốn bước về phía ấy lần nào nữa. Không có bất cứ liên lạc nào từ phía anh, không một cánh tay níu lấy, những yêu thương giờ chỉ mình tôi cảm nhận. Có lẽ, ngay từ đầu, đã là do tôi quá ảo tưởng về một hạnh phúc vốn dĩ rất mỏng manh.
 
Những ngày xa anh, tôi dần trở nên im lặng, im lặng với cả chính bản thân mình. Lặng lẽ đến câm lặng. Tôi còn biết nói gì, khi yêu thương của mình không còn bên mình nữa. Anh, có khi nào anh biết tới cảm nhận của người con gái đang yêu anh tới thắt lòng?

 
Tôi vẫn đi làm, ôm đồm tất cả các kế hoạch, miễn là không còn thời gian để nhớ về anh. Dần dần, tôi không còn những buổi tối dạo quanh thành phố, không còn cả những ngày chủ nhật thảnh thơi, tôi chỉ còn mớ công việc và máy tính làm bạn. Công việc giải quyết những con số, các kế hoạch sắp tới của công ty, nên thành ra, những giao tiếp cần thiết cũng chỉ qua email hoặc vài câu cảm ơn khô khốc. Đôi lúc, khi tan làm muộn, tôi ngước nhìn tòa nhà cao tốc mình vừa bước ra, chỉ thấy một bóng tối âm thầm, cô độc.
 
Tôi thấy mệt mỏi và trống rỗng, khi không biết mọi thứ trôi về đâu. Một lần, tôi phát hiện ra hiệu sách nhỏ gần nhà trọ mình, tôi rẽ vào, điều đặc biệt hơn là trong ngách cuối cùng của gian sách, có 2 chiếc bàn bé, ghế trắng tinh, chị chủ quán sắp xếp cho những khách muốn ngồi lại đó đọc. Vậy là, tôi có thêm một nơi để giấu những nỗi buồn. Tôi cố nặn một nụ cười tươi chào chị, rồi lại lặng lẽ bên trang sách. Có như vậy, sẽ không còn ai quan tâm tại sao tôi trở nên ít nói như vậy, là vì tôi đang đọc sách!!!! Tôi sợ những lời hỏi han và quan tâm, dù gì cũng lại quay về việc tại sao lâu rồi không thấy  chúng tôi đi cạnh nhau, rồi chốt lại là vì sao chia tay nhau.
 
Từ đó, tôi chăm ghé vào hiệu sách, thường xuyên.  Đôi khi chỉ lặng lẽ khóc một mình, bởi tôi nghĩ những chồng sách cao ngất sẽ không ai thấy tôi đang khóc, hoặc có nhìn thấy cũng chỉ nghĩ tôi đang khóc cho nhân vật trong truyện mà thôi. Ra về, tôi đưa chị chủ quán nhỏ một hộp bánh lớn, nói rằng vì tới đây thường xuyên mà ít mua sách, nên tôi mong chị có thể nhận. Chị cười hiền nói không nhất thiết như vậy, vì có tôi, hai cái bàn nhỏ cũng trở nên hữu dụng hơn. Đó cũng là niềm vui cho chị. Tôi cũng cười theo cách nghĩ của chị. Đã mấy cái chủ nhật nữa trôi qua, tôi làm bạn với quán nhỏ này mỗi khi tan làm, hoặc có những lúc, đi lặng lẽ dọc kệ sách, mong tìm lại một điều gì đó.
 
Hôm nay, tôi chọn cuốn “Buồn như thể muốn tan ra”. Đôi lúc, những trang viết làm tôi nhớ lại những ngày xưa bên Long, đã có lúc, nụ cười ấy dành cho mình, ánh mắt ấy cũng chỉ hướng về mình…..
 
-Tôi có thể ngồi đây được chứ? Một giọng nói lạ cất lên. Tôi ngước đôi mắt ừng ựng chỉ trực trào ra, rồi gật đầu. Cảm xúc trong tôi còn đang hỗn loạn không đủ sức để nói vài lý do rằng anh ta không nên ngồi đây. Tôi và người đối diện ngồi bên trang sách rất lâu. Cho tới khi tôi đứng dậy, người kia cũng không hề nói thêm một câu nào nữa. Đôi lúc, tôi có ngước nhìn anh ta, cái vẻ trầm ngâm, lãng đãng khiến người khác không thể không chú ý. Bước ra ngoài, trời đã về đêm tĩnh mịch vô cùng. Tôi khẽ thu mình trong cái áo khoác mỏng, rồi bước về phía phòng trọ. Có tiếng bước chân theo sau, là anh ta.
 
-Cùng đường đó cô. Anh ta lên tiếng trước.
 
Tôi gật đầu, chẳng buồn nói thêm lời nào nữa. Rồi khi tôi rẽ vào khu nhà trọ của mình, thì hẳn anh cũng đã vào nhà từ cách đó mấy ngõ nhỏ.
 
 
2. Tôi vẫn tiếp tục với chuỗi ngày làm việc trên công ty, và tối tối rẽ vào hiệu sách nhỏ ấy. Dạo gần đây, chị chủ quán nói có thêm dịch vụ nước uống và bánh ngọt. Tôi không rõ chị thu được bao nhiêu từ hiệu sách bé tí tẹo này, nhưng cũng thấy vui vui nhè nhẹ, vì nó gần như là một hiệu sách trong mơ vậy. Nếu là trước kia, hẳn tôi sẽ rủ Long đi cùng. Tôi lắc đầu, xóa đi cái ý nghĩ liên quan tới Long, tiếp tục trang sách của mình. Có một mẩu giấy từ bàn bên cạnh: “Tôi sang ngồi bên đó được chứ?”. Lại là người hôm trước, đang ngồi ở chiếc bàn bên kia. Tôi định bụng sẽ không trả lời, không hiểu từ đâu, lại lấy giấy ra viết lại: “Chỉ cần im lặng”, ý là anh ta có thể sang ngồi, miễn là im lặng với quyển sách của mình. Vậy mà anh ta tuyệt nhiên không nói thêm lời nào thật. Cuối buổi, một mẩu giấy nữa chuyển tới: “Tôi là Khang - mình đọc sách chung bàn nhé. Tất nhiên sẽ im lặng” kèm theo 1 icon mặt cười. Bất giác tôi cũng cười theo, có lẽ lâu rồi, tôi chưa được cười một cách thoải mái vậy. Từ đó, bàn tôi đọc luôn có một người đối diện, chỉ lặng im, không nói gì.
 
Chủ nhật tuần trước, Khang chuyển mẩu giấy tới, mời tôi đi dạo công viên gần đó sau khi đọc sách, câu cuối vẫn là dòng chữ: “Sẽ im lặng”. Không hiểu sao, tôi cảm nhận được sự tin cậy chân thành từ nơi anh, nhất là câu hứa ấy. Không dưng, có một người mời bạn đi chơi cùng, chỉ để im lặng đúng không. Và tôi đồng ý, Khang cũng lặng lẽ đi bên tôi, tuyệt nhiên chỉ lặng yên. Và quả là kỳ lạ, tự dưng, tôi muốn nói ra những điều đã từ rất lâu chẳng thể chia sẻ cùng ai, với người lạ này.
 
-Có một khoảng trống rất khó lấp đầy, sau khi một người rời xa Tú. Khang thoảng chút bất ngờ, rồi quay lại nơi tôi.
 
-Có thể ban đầu sẽ rất khó khăn…
 
-Trống trải, và hoang hoải lắm!
 
-Nhưng rồi sẽ qua cả thôi. Nhà phải mở cửa, người nên mở lòng, Tú ạ! 

Khang chỉ nói có thế, nhưng tôi thấy ấm áp và nhẹ nhõm biết nhường nào. Nếu có một người đi bên cạnh mình, và chỉ để lặng lẽ cùng mình với những nỗi buồn, quả thật không dễ dàng. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau như thế, đó là lần đầu tiên. Những lần sau này, dù tôi không còn nói nhiều như trước nữa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ấm áp từ phía người đang im lặng ở đối diện. Tôi rút bớt mớ công việc trên công ty, cũng nói chuyện với đồng nghiệp nhiều hơn, không khí làm việc đã dãn ra, tươi vui nhè nhẹ. Tan làm, tôi vẫn ghé qua hiệu sách nhỏ, giờ đây, luôn có một phần bánh ngọt và ly trà trên bàn chỗ tôi ngồi. Người đối diện nở một nụ cười thay lời chào, và tôi cũng thế. Tôi lựa chọn nhiều đầu sách khác nhau để đọc hơn, chứ không chăm chăm tìm nguyên tên của tác giả mình thích nữa. Những trang sách mở ra nhiều niềm vui hơn, hay niềm vui tới từ người lặng im phía bên kia trên chiếc bàn nhỏ.
 
 
Hôm nay, trên đường đi ăn trưa, tôi bất chợt gặp lại Long, anh đi cùng người lạ quen thuộc - là chị ấy. Nhìn hai người chung lối đi, ánh nhìn dịu dàng ấy, tôi lại bị trôi tuột về những ký ức đớn đau. Ngay từ đầu, tại tôi tự nguyện làm chỗ trống những ngày anh chị xa nhau. Dù thời gian ấy cũng khá dài, đủ để một người con gái chấp nhận tự vẽ ra một cái kết êm đẹp, nhưng người ta đã nói: những gì không thuộc về mình, vốn dĩ cố gắng cũng là điều không thể.
 
Dẫu biết là vậy, nhưng suốt buổi hôm đó, tôi vẫn không sao nở nổi một nụ cười. Dẫu sao, khoảng thời gian hai năm dài, tôi cũng đã dành cho anh rất nhiều, có thể, cũng đã quên đi bản thân mình với ngần ấy yêu thương đến từ một phía. Từ khoảnh khắc ấy, tôi thực lòng không muốn sống ở thành phố này thêm bất kỳ phút giây nào nữa. Làm sao có thể quên một người, khi mà người ta cùng sống với những niềm nhớ nức nở, dưới cùng một bầu trời, trong cùng những con phố nhỏ xíu chật nêm những ký ức. Long, là anh hay tại tôi đã quá mơ hồ? Hà Nội đông đúc là thế, mà sao, hoài chạm vào những điều thân quen, đau nhói tới tê lòng. Một mình ôm nhớ thương về người cũ đau đớn biết bao.
 
-Em buồn chuyện chi? 

Mẩu giấy được chuyển tới lúc tôi và Khang ngồi đối hiện nhau trong hiệu sách. Có thể, ánh nhìn của tôi đã tố rõ bản thân chông chênh, chới với tới mức nào. Khang quay sang nhìn thật sâu vào mắt tôi. Đôi bàn tay anh nắm nhẹ lấy tay tôi, nhẹ nhàng, nhưng đủ sức kéo tôi khỏi mớ hỗn độn vừa rồi. Lần này, Khang không ngồi đối diện với tôi nữa, mà kéo ghế để tôi ngồi gần lại bên cạnh anh. Chúng tôi không nói gì, lại lặng im. Tôi cứ thế gục đầu vào Khang mà khóc, bao nức nở cứ tuôn ra. Cảm giác khóc được một cách ngon lành cũng thật là tốt. Ít ra không phải cố tỏ ra mạnh mẽ quá chừng.
 
-Anh có thể bên em được chứ? Dù chỉ im lặng thôi cũng được. 

Khang lên tiếng. Giây phút ấy, tôi hiểu rằng mình được chở che và bao bọc, bởi đôi bàn tay ấm áp không ngừng vỗ về bên vai. Bình yên, đôi lúc chỉ đơn giản có thế. Ai cũng phải đi tìm một nửa của mình rất lâu cho tới khi tìm đúng người ấy, chỉ mình người ấy mà thôi. Hẳn là vậy, và cũng nên cảm ơn Long, để tôi nhận ra, mình nên đi tìm một đôi vòng tay khác, một ánh mắt khác, một nhịp đập khác thực sự thuộc về mình.
 
Giờ đây, tôi chỉ muốn như thế, ngồi lặng yên bên Khang, có thể hai đứa không nói gì cả, nhưng đơn giản để thấy tim mình bình tâm lại. Chuyện của tôi và Long, tự mình tôi đã vẽ ra những ảo ảnh, giờ có lẽ, cũng nên kết thúc những tình cảm mù mờ ấy. Khang nói, dù thế nào, thì tôi cũng nên để bản thân bình tâm thêm một khoảng thời gian nữa, khi đã thấy thực sự ổn hơn, sẽ có những điều khác nên được bắt đầu. Anh nói, khi đó anh sẽ chờ tôi, bên những niềm vui mới. Khang rời thành phố ít lâu sau đó, còn tôi cũng không tới nhà sách, đúng, tôi cần có một khoảng thời gian thực sự chỉ nghe tiếng trái tim mình muốn gì.
 
3.
 
-Anh về Hà Nội rồi Tú ơi!
 
Tiếng Khang làm tôi trở về với thực tại. Gian sách nhỏ bừng sáng những niềm vui. Tôi bước về phía ấy nơi có một người thực sự dành cho mình. Chúng tôi nhìn thấy nhau, và lại im lặng không nói gì sau ngần ấy thời gian. Chỉ lặng im. Cho tới khi, Khang kéo tôi vào lòng, siết nhẹ:
 
-Anh sẽ không về thành phố này nữa.
 
Tôi ngước nhìn Khang. Vẫn đôi mắt sâu ấy, lại một lần nữa, muốn rời xa thành phố này, như trước kia đã từng. Khoảnh khắc ấy giúp tôi nhận ra, thực lòng, Khang đã in một phần sâu đậm trong trái tim từng ôm tổn thương nơi tôi.
 
Tôi không nói gì, nước mắt chảy dọc hàng mi.
 
Lại một cái ôm chặt nữa.
 
-Tú đi cùng anh nhé. Những ngày tháng vừa rồi, anh hiểu, anh không muốn chờ đợi và lo lắng mãi cho một người ở xa.
 
Tôi nhìn lại bản thân mình, đúng là những ngày vừa rồi, tôi chỉ muốn chạy đi tìm Khang, tìm người im lặng ân cần ấy. Người đã lặng lẽ đi bên tôi suốt chiều dài tôi ôm những nỗi buồn không ngừng hiện hữu. Người cho tôi thấu niềm vui của sự bình yên trong tận sâu thẳm tâm hồn. Người cho tôi thấy nhớ thương thực sự sau rất nhiều thời gian. Hiệu sách nhỏ chào đón chúng tôi lần cuối. Hai người đối diện nhìn nhau, ánh mắt cười không dứt. Sẽ là những ngày tháng mới, rất mới. Chị chủ quán tặng chúng tôi hai cái thiệp nhỏ, dặn sau này rời khỏi đây hãy mở ra đọc. Tôi cười, ôm chị thay lời tạm biệt. Chị chúc tôi và Khang hạnh phúc, tôi hơi bất ngờ, vì chị thuộc tên của cả hai. Khang chỉ mỉm cười.
 
Trên chuyến tàu rời Hà Nội
 
Thành phố này, sẽ không còn là tháng năm chờ đợi nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến thật nhiều miền đất khác. Ở nơi ấy, chỉ có những niềm vui của cả hai. Cũng có thể trong một quán cafe  phố núi nào đó, có hai người lặng lẽ ngắm nhìn phố xá, hoặc chăng trên những triền đồi cao, ở những nơi phố biển mặn mỏi, nơi chúng tôi sẽ đến sau này không có nhiều lời tâm sự thở than, nhưng tôi biết, sẽ có một người sẵn sàng lặng im dõi theo mình, mãi mãi. Nghĩ đến đó thôi, tim cũng đủ ấm rồi. Dựa vào vai Khang, tôi thầm cám ơn cuộc sống, đã mang anh đến bên tôi - người tình lặng lẽ, dịu êm không ngờ!
 
Từ một thành phố khác, gửi lại Hà Nội những nức nở không tên. Gửi lại hiệu sách nhỏ lời chào tạm biệt. Khang lặng lẽ bước sau cô gái nhỏ nhắn thương yêu của mình và nhớ về ngày xưa. Những lúc tan làm, anh hay rẽ qua hiệu sách nhỏ - tình yêu lớn nhất đời của chị gái họ của mình. Chị bảo, đó là hạnh phúc vô bờ bến của chị, dù nó chẳng mang lại lợi ích kinh tế nhiều như bố mẹ và bạn bè chị vẫn mong. Và đúng thế thật, nhưng cũng từ đó, anh bắt gặp ánh nhìn buồn bã của em bên trang sách. Tôi chú ý tới em, ngay cả khi em đã bước ra bên ngoài cửa hiệu nhỏ.
 
Từ phía em, tôi thấy sự lặng lẽ với chính bản thân mình, mà quên cả thế giới xung quanh, không màng tới có người dõi theo em từng ngày. Chị bảo, em thường xuyên như thế, cô đơn và lặng lẽ. Tôi đã không thể dừng sự chú ý và cả tình cảm quan tâm của mình cho em. Tôi mong được bên em, dù chỉ lặng im thôi cũng được. Để bên cạnh, chở che, quan tâm em, đó cũng là hạnh phúc lớn lao. Quả thật, cũng nhờ hiệu sách ấy, tôi đã được bên em. Giờ đây, tôi có thể chắc chắn, quyết định mở hiệu sách với việc dành cả tình yêu cho chúng nơi chị gái mình là đúng đắn.
 
Từ phía xa, Tú lí lắc cười, chạy lại níu lấy tay anh.
 
-Em đọc tấm thiệp rồi. Ngay từ đầu, chị ấy đã là thần Cupid của em. 

Ánh nắng chiều trải dài trên bóng hai người. Hoàng hôn mang về những thảm sáng dịu ngọt, và ngày mai bình minh sẽ vô cùng rực rỡ.

 - Đinh Thanh Tú

Tuổi 20, có ai đó nói rằng cô đơn...

Cảm giác lạc lõng và sợ hãi giữa chốn đông người cũng không còn tồn tại lâu hơn được nữa. Một thứ gì đó mới mẻ đến với em, đến với tâm hồn non trẻ tuổi 20. Mọi kỷ niệm về anh, em để dành và cất giữ.

“ Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc
Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi …”
 
 Con người thường sợ cô đơn. Nhưng khi đã quá quen với nó, em lại sợ ồn ào, sợ chốn đông người mà chẳng có lấy một người quen. Em gói mọi cảm xúc của mình vào hai từ “cô độc”.
 
 Là những ngày vắng anh, cuộc sống của tuổi 20 rẽ sang một con đường mới, một con đường chỉ đi mà chẳng biết sẽ dừng chân ở điểm nào. Những chiều lang thang một mình với xe bus, quen với cảnh chen chúc trên xe, nhìn ngó phố phường tấp nập những toàn người là người, toàn xe là xe, em thấy lòng bỗng an nhiên lạ kì. Có phải do nỗi nhớ anh hôm nay đã khác nỗi nhớ anh hôm qua, con đường em đi hôm nay khác với con đường hôm qua em tới?
 
 Cô gái tuổi 20 anh từng biết, hay cười và hay buồn. Cô gái ấy bây giờ cũng vậy, chỉ khác là đã dám bước đi một mình. “ Cuộc đời có bao nhiêu mà hững hờ” . Em chẳng muốn phí hoài tuổi trẻ của mình nơi căn phòng nhỏ bé xinh xắn, em cũng chẳng muốn tiêu tốn thời gian của mình vào việc nhớ anh, hoặc nhớ nhà, hoặc nhớ một điều gì xa xôi lắm. Em đã biết bắt những chuyến xe, đi thật xa, rồi lại quay về khi trời đã quá tối, nhìn ngắm thứ ánh sáng lung linh nơi các shop, nơi phố phường, nơi đèn đường, nhìn ngắm bóng dáng hao gầy của một cô bán bánh mỳ nào đó, hay đơn giản là bà cụ bán rong mời chào mua một phong kẹo nơi điểm dừng xe bus. Có người bảo, đó toàn là lừa đảo. Con người ta thường có xu hướng ích kỷ và đa nghi. Nhưng nếu cứ ích kỷ và đa nghi mãi như thế, liệu rằng có tìm được hạnh phúc?
 
 
 Em đa nghi tình cảm mà em dành cho anh, không rõ là yêu, là thương hay chỉ đơn thuần là quý mến? Em ích kỷ giấu anh sự chờ đợi của bản thân – chờ đợi một người đã bước ngang qua đời em để rồi xa mãi, để rồi em chỉ biết ngóng trông. Tình cảm giống như một vòng tròn, và chúng ta là những điểm A, B, C nào đấy trên đó, cách xa nhau một khoảng và cứ đuổi theo nhau mãi. Em quen dần với việc có anh ở bên, có anh chăm sóc, có anh lo lắng, để rồi tự đánh mất sự mạnh mẽ của chính mình. Cứ như thế, em dựa cả vào anh .
 Quyết định rời xa anh là điều em đã đắn đo từ lâu lắm. Em không thể bé bỏng như thế này mãi được. Em phải lớn lên, phải trưởng thành, dẫu giờ đã là một cô gái 20. Một cô gái 20 thì phải biết tự lập đúng không anh?
 
 
 Bây giờ, em chỉ còn một mình, và mọi thứ đang dần thay đổi theo một hướng tích cực nào đó. Em không còn sợ tiếng của những chú mèo trên mái tôn ngoài cửa sổ mỗi đêm mất ngủ, cũng không còn sợ những âm thanh bất thường giữa không gian vắng lặng. Em đã biết tự lo cho chính mình, tự bước chân ra đường và đến những nơi cần đến, chẳng nhờ ai đón đưa. Cảm giác lạc lõng và sợ hãi giữa chốn đông người cũng không còn tồn tại lâu hơn được nữa. Một thứ gì đó mới mẻ đến với em, đến với tâm hồn non trẻ tuổi 20. Mọi kỷ niệm về anh, em để dành và cất giữ.
 
 Năm đó, có một chàng trai muốn ở lại thành phố này vì em. Năm đó, có một chàng trai rời nơi đây cũng chỉ bởi vì em. Em xin lỗi, nhưng em tin quyết định của mình là đúng, em không muốn nơi ngực trái thêm một lần nào phải thổn thức, phải đa nghi và ích kỷ. Em cần an nhiên, cho dù là sự an nhiên trong cô độc.
 
Thành phố à, có cần sự chở che
Có cố níu những tâm hồn đi lạc ?
Thanh Thúy

Yêu em, chịu nhiều thiệt thòi lắm, phải không anh?

Em biết, yêu em, anh phải chịu nhiều thiệt thòi lắm. Em biết chứ. Chính bởi vậy nên em mới càng trân trọng và yêu thương anh hơn, chàng trai ạ. Hãy tiếp tục nhường nhịn em, và yêu thương em thật nhiều anh nhé.

Anh này,
 
Em biết mình thật ngốc, khi cứ ôm đồm hết mọi thứ vào người, chịu tổn thương mà chẳng nói, rồi lại đổ lỗi do anh.
 
Em biết mình chẳng cá tính, cũng chẳng đặc biệt, lại càng không nói đến xinh đẹp. Thế gian này, có hàng ngàn hàng vạn người, xinh đẹp, đặc biệt, cá tính hơn em, thừa đủ để cuốn hút anh bất cứ lúc nào.
 
Em biết mình không hiền thục, dịu dàng, hay ngoan hiền như những cô gái khác. Em đủ tự tin để lên mặt với anh, đủ mạnh mẽ để tranh cãi cùng anh, đủ thông minh để không níu kéo anh. Cũng đủ bướng bỉnh để mặc kệ anh và thả mình trong những sở thích mà anh không tài nào hiểu nổi.
 
Em cũng biết mình khiến anh nhiều khi nghi ngờ, buồn tủi. Rằng em có thật sự yêu anh không, thật sự chân tình với mối quan hệ này không. Vì cách em “yêu” anh, nó lạ lùng và lạnh nhạt quá.
 
 
Nhưng...
 
Anh biết không, em có muôn vàn lý do để khiến mình luôn đúng, trong mọi chuyện. Chỉ để anh vì em mà nhường nhịn, sau đó chính em sẽ cúi đầu hối lỗi. Đôi khi em biết mình vô lý, chỉ là em muốn yên tâm với chính mình, rằng anh yêu em nhiều như thế nào, sẵn sàng chấp nhận mọi thứ về em ra sao, hay nói cách khác, em đang đánh cược, muốn thử xem giữa em và cái mà người ta nhầm tưởng là “tự trọng trong tình yêu”, anh sẽ chọn ai?
 
Anh biết không, mỗi khi anh giận dỗi, thậm chí chẳng thèm quan tâm em mà hét lên rằng “sao em có thể lạnh lùng như thế?”, em chỉ trân trân nhìn anh, mỉm cười và chẳng làm gì hết. Không phải em tự tin là anh sẽ thấu hiểu vì yêu em, mà bởi em không biết phải an ủi, phải động viên, phải nói gì để những cảm xúc trong anh dịu lại. Em không biết cách an ủi hay động viên người khác, em càng dở tệ trong việc biểu lộ cảm xúc, biểu lộ rằng em yêu thương và sẽ luôn bên anh.
 
Và anh biết không? Cả khi những lúc em muốn ở một mình là những lúc cảm xúc trong em rối loạn, là khi em không biết mình đang phải đối đầu với điều gì, lại rối trí và vô tình làm tổn thương anh.
  
Em biết, yêu em, anh phải chịu nhiều thiệt thòi lắm. Em biết chứ. Chính bởi vậy nên em mới càng trân trọng và yêu thương anh hơn, chàng trai ạ.
 
Còn nữa, có một điều em chưa từng nói ra. Em giấu, nhưng con tim em thấu. Đó là, em yêu anh! Hãy tiếp tục nhường nhịn em, và yêu thương em thật nhiều, anh nhé.
 
Theo
Hạ Anh / MASK Online